CUỘC SỐNG !KHÔNG CHỈ RIÊNG TÔI.

2014-05-24 / LÊ THỊ KIM CHI (梨金芝) / CUỘC SỐNG !KHÔNG CHỈ RIÊNG TÔI. / Tiếng Việt / KHÔNG


                          Cuộc Sống ! Không chỉ riêng tôi.
***~~~***
Cảm ơn! nhiều ĐÀI LOAN yêu dấu!
Quê hương thứ hai của cộng đồng VIỆT NAM !
-Tôi rời khỏi quê hương,trong hai hàng nước mắt,giờ phút chia tay,thật bùi ngùi,đau xót,nhìn mẹ già với dòng lệ tuôn rơi,cùng với người cha mắt mờ tai yếu.Đang níu tay con,không muốn rời xa.Nhưng thời gian không chờ đợi một ai,chuyến bay cũng đến giờ cất cánh và lần cuối tôi ôm chầm lấy mẹ,hôn lên má người cha,giọng nói nghẹn ngào,với đôi lời nhắn nhủ,con sẽ đi tìm,cái gọi là hạnh phúc...
“Hạnh phúc là khi thấy tất cả đã qua
Vinh nhục vốn chỉ là cơn gió thoảng
Ai thành công mà chẳng bại đôi lần”
-Cuộc sống không như mình mong đợi,lúc nào cũng may mắn và thành công.Lúc bấy giờ,gia đình tôi mua bán thất bại,nợ nần lại
nhiều,với số nợ không nhỏ,cảm giác buồn tủi,bao trùm lên tôi,trong nhà vắng hẳn tiếng cười,không khí trở nên vô cùng ngột ngạt...
*Đã sinh ra một kiếp người,làm sao tránh khỏi một thời buồnđau*

-Thời tiết miền nam hầu như lúc nào cũng oi ã,nhưng gia
đình sao thấy lạnh lẽo vô cùng,những lời trách móc,chửi nhau,hằng ngày,cùng những giọt nước mắt chan cơm,cộng vào đó những chủ nợ thật hung hăng,tuôn ra những lời lẽ khó nghe hăm he và đe dọa.Gia đình đang trong lúc vô cùng khó khăn,chuyện học
hành cũng bị xa sút.Tôi chỉ học đến tốt nghiệp trung học,cho dù sự học hành là cả tài sản,là niềm đam mê nhất,nhưng tôi đành phải rời bỏ mái trường thân yêu,để tìm đến một môi trường mới.
-Bổn phận làm con không giúp gì cho cha mẹ,tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng.Tự nhủ với lòng mình,phải phấn đấu vươn lên.Tôi đã bất chấp những lời khuyên răn của cha mẹ,và quyết định ra đi...Cuối cùng ước nguyện đã thành hiện thực,tôi đã đến được nơi,mệnh danh là Đảo Ngọc...Trải qua,thời gian dài nơi đất khách,không một người thân,cảm giác thiếu vắng hụt hẫng,mặc dù bên có nhiều bạn bè và những tấm lòng giúp đỡ chân tình,nhưng cũng không sao bù đắp được một nỗi nhớ nhung thiêng liêng về cha mẹ.
*Đi khắp thế gian không ai bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha*
-Nhưng trớ trêu thay,sự hiếu thảo của tôi chưa thực hiện được.Một lần nữa cho con xin tạ lỗi:
*Vẫn biết rằng đây là nguồn nắng ấm-sẽ xua tan mọi băng giá trong con*
-Dường như có một sức mạnh vô hình,thúc đẩy thế là,tiếng gọi
tình yêu đã đến,hôn nhân tôi cùng với đồng nghiệp,đã bắt đầu khi hợp đồng thứ hai kết thúc...
-Thời gian thắm thoát trôi qua...một bé gái kháu khỉnh đã chào đời.Được lên chức làm mẹ,tôi mới cảm nhận hết tình yêu cha mẹ đã dành cho tôi “Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ”.Tôi vui mừng và cảm thấy hạnh phúc hơn,vì đã tặng gia đình Đài-Việt,một niềm vui mới.Nhưng trong sâu thẳm của trái tim tôi,vẫn còn ẩn chứa và lo lắng điều gì đó...???..
-Cuộc sống hôn nhân không như mình mong muốn,niềm hạnh phúc đối với tôi thật là ngắn ngủi,tôi chỉ vui và cười khi được giỡn cùng con.
“Bể khổ mênh mông sống ngập trời
Khách trần chèo một chiếc thuyền chơi
Thuyền ai ngược gió,ai xuôi gió
Ngoảnh lại cũng trong bể khổ thôi”
-Tôi luôn khuyên nhủ mình,phải tự thắp đuốc mà đi.Đừng quá phụ thuộc ai trên đời.Bởi vì,ngay cả cái bóng của mình cũng rời bỏ mình,khi ở trong bóng tối.Một thời yêu thương nồng nàn,với những lần nắm tay,những con đường xưa,cùng người tôi yêu đã đi qua và lời anh đã từng hứa hẹn,sẽ đem lại cho tôi hạnh phúc...Dưới sự xoay vòng của thời gian.Giờ đây,tất cả đều trở thành dĩ vãng !
“chẳng thà rót cho tôi ly rượu độc,xin người đừng có phản bội tôi”
-Nỗi ấm ức,bức xúc khi lòng chung thủy bị chà đạp,nỗi nhớ quê da diết,muốn trở về tổ ấm !
*Dừng chân đảo ngọc cười như khóc-Ai kẻ xa quê chẳng nhớ nhà*
-Tôi đã giấu đi những giọt nước mắt còn đọng lại,bởi không muốn ảnh hưởng sự trưởng thành của trẻ thơ,đã là mẹ thì không ngại gì khó khổ,chỉ mong sao con lớn nên người .
“Cố nguôi, sao nước mắt cứ tuôn trào
Người tôi yêu nay đã thay lòng
Anh đi theo tiếng gọi tình yêu
Bỏ lại tôi và con vừa lên bốn
Sống Phương xa anh nào hay biết
Hằng mong anh trở lại với gia đình
Để con thơ có mái ấm tình thương”
- Kiếp sống nhân sinh,thật quá vô thường,mới có đó thì đã mất đó,hạnh phúc con người quá mong manh,ngắn ngủi
“Trần thế chỉ là chỗ tạm nương
Cũng như quán trọ ở ven đường
Mỗi người là khách dừng chân tạm
Rồi cũng đi về chốn viễn khư !”
-Tôi đã biến nỗi đau thành sức mạnh,dùng lòng vị tha và từ bi làm phương châm sống !
“Hận thù diệt hận thù,đời này không thể có
Từ bi diệt hận thù,là định luật,ngàn thu”
-Sống trong đời lận đận một chữ duyên,tôi mới chợt hiểu ra,không còn một thứ tình thương nào,có thể thay thể,bằng tình thương của cha mẹ,họ đã an ủi,động viên,là nguồn cổ vũ khi tôi vấp ngã và đó chính là tài sản qúy giá nhất còn lại trong đời tôi !
“Cha mẹ yên tâm nơi chốn quê nhà
Chăm sóc bản thân sống vui là được.
Cha mẹ là lẽ sống của đời con
Đừng lo âu và đừng buồn nữa nhé
Hãy cười lên cho con được yên lòng “
-Bổn phận làm con,chưa làm tròn chữ hiếu,con yêu cha mẹ hơn tất cả những gì con đang có.Đó là điều con muốn nói hôm nay!
“Lo hoài lo mãi biết bao thôi
mái tóc xanh xanh trắng hết rồi...”
-Dòng thời gian âm thầm,lặng lẽ trôi qua,vạn vật mãi chuyển xoay trong vòng sinh duyệt,duyệt sinh,theo tiến trình:sanh-lão-bệnh-tử.
Xưa nay không một ai thoát khỏi,qui luật này.
“Trăm năm cuộc sống nào ai biết
Ngoảnh lại mới hay giấc mộng dài
Hôm qua còn đó,ngày mai mất
Chợt hiểu vô thường,thật ghớm thay”
-Sống ? như thế nào để có ý nghĩa,cho đời này lẫn đời sau,hằng ngày phản tỉnh bản thân,học và thực hành theo hạnh Bồ Tát,mong sao không bị vô minh che lấp,để nhận ra được đâu là bờ mê,bến giác,noi theo chân lý của nhân quả-luân hồi,chúng ta sẽ có được cuộc sống an nhiên và tự tại !
“Thôi về ta học tâm tu
Ngày mai đất phật thiên thu vĩnh tồn
Bỏ đi quán hận tình thù
Trả đi cho hết nợ nần thế gian
Trong lòng có Phật muôn phần vinh quy !”
-Một lần nữa cảm ơn công sinh thành của Cha Mẹ và chân thành cảm ơn Đất Nước Đài Loan,hơn mười năm gắn bó,đã cho tôi một môi trường,học tập,làm việc và sinh sống.Mảnh đất này đã đem lại,không chỉ riêng tôi,thay đổi được sắc màu cuộc sống,thật đúng với danh hiệu Đảo Ngọc !
-Không có bút mực nào có thể tả hết,tấm lòng biết ơn của tôi đối với Chính Phủ Đài Loan,luôn tạo mọi điều kiện nhằm đem lại lợi ích cho ‘Tân Di Dân ‘Một tương lai tốt đẹp !
-Xin chúc hai đất nước Đài-Việt,luôn luôn là nhịp cầu bền vững,để đem lại sự tiến bộ cho thế hệ này và cả thế hệ tương lai!