MÁ ƠI! CON THƯƠNG MÁ LẮM.

2015/5/28 / Lâm Thị Hà / MÁ ƠI! CON THƯƠNG MÁ LẮM. / Tiếng Việt / Không

Thắm thoát mà đã gần mười năm kể từ ngày tôi đặt chân đến mảnh đất Đài Loan này, tôi đã rời quê hương, nơi mà tôi được sinh ra với bầu sữa ngọt ngào của người mẹ, cái nơi mà giờ đây có hình ảnh người mẹ già đang từng ngày mong ngóng tin tôi. Má của con là người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, nghị lực và giỏi chịu đựng. Trong tim con, con yêu má và má mãi là người mẹ vĩ đại nhất.

 Má của con năm nay 80 tuổi rồi, cơm má ăn ngày càng ít, mắt má càng mờ và ngày càng lảng tai, không những vậy mà má của con dạo này trí nhớ cũng không còn tốt như xưa nữa rồi, má ơi con đau lắm khi, con rất là lo sợ khi con biết được những đều đó đang xảy ra với má của con. Gần ấy năm xa má con tự hỏi lòng mình là đã về thăm má được bao nhiêu lần, con tự hỏi nếu má của con còn sống được năm hay mười năm nữa thì số lần mà con gặp được má sẽ được là bao nhiêu, thật sự là con không dám nghĩ đến má ah, con rất lo sợ là con sẽ mất má và không biết khi nào thì má sẽ rời xa con, con sợ lắm má ơi, con rất sợ nếu đều bất hạnh đó xảy ra với con. Con thương má lắm má ơi, con biết không có điều gì là làm khó má được vì má con là người phụ nữ kiên cường, đầy nghị lực, nhưng điều mà có thể làm má đau nhất mà má phải chịu đựng đó là thương và nhớ con của mình, vì không có người mẹ nào mà không thương con mình và cũng chính vì thế má cũng là người mẹ khổ nhất, không có người mẹ nào khổ bằng hình ảnh người mẹ mất con, má của con chắc đã chịu đựng lắm và đau khổ lắm khi chứng kiến hình ảnh ba đứa con của má cũng là anh con lần lượt ra đi trong thơ dại, thà rằng anh mất đi khi còn trong bụng mẹ chứ anh đã được sinh ra được mẹ nuôi nắng bảo bộc, mấy anh con ra đi để lại cho má những tiếng cười những lời nói trẻ thơ ngây dại, không có nổi đâu nào hơn nổi đau của người mẹ mất con phải không má, tre già mà phải khóc măng non đau lắm phải không má tuy má chưa bao giờ nói ra đều đó nhưng từ sâu đôi mắt má đã hằng lên bao nổi thương đâu bao nghẹn ngào phải không má.
 Vì hoàn cảnh gia đình mình mà con đã chọn cho mình con đường đi xa, và giờ đây con cũng chính là nguyên nhân làm cho má thêm sức yếu vì phải thương nhớ và trong ngóng tin con. Sức má đã yếu lại còn yếu hơn, lại một lần nữa hình ảnh người mẹ già khóc măng non lại đến với má khi anh Ba của con ra đi mãi mãi, lúc đó con không về được, con cũng buồn và đau lắm má à, nhưng con nghĩ má mời là người đâu khổ nhất, có phải má đau lám đúng không má. Con biết má đau lắm nhưng má không khóc vì má muốn làm chổ vựa vững chắc cho an hem tụi con phải không má! Má ơi má cứ khóc đi đừng tỏa ra cứng cỏi làm gì nữa, con biết không có nổi đau nào hơn nổi đâu mất con phải không má. Con biết tim má như tan nát và nỗi đau đó thật đáng sợ phải không má, má không giấu được con đâu vì sâu trong đôi mắt má đã cho con cảm nhận được nỗi khổ đau lớn nhất mà một người mẹ chịu đựng là gì.

Con nhớ hoài cái ngày mà con chuẩn bị lên máy bay sang Đài Loan, hôm đó má không có đưa con đi mà chỉ có mấy anh chị đưa con đi thôi, má diện cớ là heo nhà mình sắp đẻ mà con này nó lại khó tính mà không nhờ ai trong được hết nên má không đi được, nói thì nhiều người ai cũng cho là vô lí tại sao con mình đi xa mà mình không quan tâm mà lại muốn ở nhà mà chăm cho mấy con heo là sao, không ai hiểu má chỉ cần mình con hiểu má là đủ rồi, vì con biết má không thể nào chịu được khi nhìn đứa con gái thân yêu duy nhất của mình lần đầu tiên đi xa đến như vậy, con biết má sẽ không chịu đựng được cảnh mà nhìn con từng bước từng bước rời xa má, bước chân con cũng nặng nề lắm má ah, có má ở đó chắc con không đi nổi đâu má ơi. Con vẫn còn nhớ hoài lúc con sắp chia tay mọi người để lên máy bay, con cũng nghĩ là sẽ gọi về cho má và nói với má là má ơi con đi đây nhe má, khi con nghĩ đến thôi mà nước mắt con như sắp muốn tuông trào tim con như ai đang bót nát, nhưng con cố tỏ ra mạnh mẽ để ngăn dòng lệ đó, thật sự mà nói con cũng không tự tin hay một chúc bản lĩnh gì đó để có thể nói lời chia tay với má, không riêng vì tâm trạng của con lúc đó, má cũng như thế, con nhớ lúc đó anh Hai có gọi điện thoại về cho má nói chuyện nọ chuyện kia, rồi anh Hai quay sang nói với con, em cứ đi đi má nói không cần gọi điện thoại cho má đâu, qua đến đó an toàn rồi hãy gọi cho má. Nhưng mà sau này con nghe mấy anh chị kể lại là hôm đó má ở nhà má cũng đứng ngồi không yên, má như người mất hồn má luôn làm cho mình luôn bận rộn để má không phải nghĩ đến con nữa, nhưng má cố làm thì má lại càng nhớ thêm, những điều đó đã hiện rõ lên khuôn mặt của người mẹ già đã vì chúng con mà tầng tảo sớm hôm, con nghe chị ba kể lại mà con như đứt từng khúc ruột, lòng con nghẹn ngào không có một từ ngữ nào mà có thể diển tả được tâm trạng của con lúc đó, má ơi con yêu má, má là người mẹ vĩ đại nhất trong lòng con. Khoảng thời gian con xa má cũng là khoảng thời gian má già đi rất nhanh, con chưa bao giờ nghĩ rằng, khi xa vắng và thương nhớ một ai đó thì đó cũng chính là nguyên nhân làm cho sức khỏe của má ngày càng yếu đi và trong đôi mắt má bây giờ không chỉ hiện lên hình ảnh khắc khổ của người mẹ tảo tần sớm hôm mà đôi mắt má còn hằng lên đều mong mỏi đợi chờ đứa con gái út phương xa bé nhỏ ngày nào của má.
Đôi khi trong cuộc sống vợ chồng con cũng có vài vấn đề nho nhỏ nên hai vợ chồng con cũng hay có lời qua tiếng lại, nhưng nhiều khi con không kể ra thì cũng không biết tâm sự cùng ai, nhưng má đúng là người má tuyệt vời của con, má rất tâm lý nên má có thể đoán được nội dung câu chuyện là như thế nào, má nói con má sinh ra má biết tính, nếu con kể thì chắc con lúc nào cũng sẽ dành phần đúng về mình, nên má chỉ khuyên con, chén trong song còn khua, là vợ chồng thì không thể nào trách được chuyện cãi nhau, nhưng con đừng vì cái tôi của mình mà đánh mất đi hạnh phúc của mình, sống là phải biết nhượng nhịn nhau, biết tính chồng con nên con đừng có thêm dầu vào lửa, một câu nhịn chính câu lành, đợi chồng con nguôi ngoai con chịu khó giải thích thì sẽ êm ấm lại thôi con ah. Lời má dạy sau mà chí lí mà lại tâm lý nữa má ah, con sẽ luôn ghi nhớ lời má dặn.

Con nhớ cách đây 2 năm về trước con về nước mà không cho má hay để cho má bất ngờ, và đứa cháu con anh Hai nói “Út Hà về kìa nội ơi”! , tôi nghe đứa cháu gọi to như vậy, má tôi lúc đó đứng sau nhà bà chưng hửng như mất hồn và có vẻ như không tin vào sự thật là đứa con gái thân yêu của má nay đã trở về, cháu tôi gọi đến mấy lần má tôi mới nghe rõ và có vẻ tin đó là sự thật, má tôi đi nhanh thật nhanh có thể để xem có thật mà tôi đã về hay không, từ xa tôi đã thấy má tôi, hình ảnh người mẹ già lầm lủi từng bước đi chậm rải, má tôi chân yếu lắm vì đâu khớp, không có gậy là má tôi không đi xa được, khi thấy má tim con như thắt lại, lòng con nghèn nghẹn, vì tôi muốn lúc đó con ước gì mình có thể quỳ dưới chân má ôm má và xà vào lòng má mà khóc nức nở để thỏa lòng mong ước mà con nhớ má, nhưng con không thể làm điều đó được vì má của con đã già mà sức yếu, con cũng sợ má xúc động ảnh hưởng đến sức khỏe của má, một phần con cũng về rồi lại sẽ phải đi, nên con phải tỏa ra thật mạnh mẽ như vây để cho má yên tâm về con nữa. Lúc đó đôi mắt má nhưng bừng lên tia sáng và hy vọng mà bất kỳ bà mẹ nào cũng dành cho con, con biết lúc đó má cũng rất xúc động như con nhưng con biết má là người phụ nữ mạnh mẽ vì má đã thay thế ba mà chăm sóc cho mấy anh em con từ tắm bé, ba mất sớm để lại cho má nhiều gánh nặng, bao nhiêu lo toan của cuộc sống bao nhiêu khó nhọc của cuộc đời. Má ơi con chưa bao giờ quên được khoảnh khắc đó, hình ảnh người mẹ mừng rỡ khi thấy đứa con gái út mình đi xa trở về, nhờ thế mà tôi mới cảm nhận được sâu sắc hơn tình cảm mà một người mẹ dành cho con là như thế nào. Không phải con muốn tạo bất ngờ gì cho má đâu, vì có mấy lần trước con về con báo trước, thế là má trong ngóng con từng giờ và từng ngày, con nghe thế con lo lắm má ah, má ơi má già vì sự tàn phá của thời gian hay là do thương nhớ và trong ngóng con mà má ngày càng trở nên già yếu vậy má.  Tuy tuổi già sức yếu nhưng mỗi khi con về thì con lúc nào cũng là con gái cưng nhất của má, được má nấu cho những món mà con thích và má còn vẫn nấu ăn ngon như ngày nào,ăn món má nấu không chỉ ngon mà con còn cảm nhận được tình cảm yêu thương sâu sắc của một người mẹ dành cho đứa con thân thương của mình.
Má ơi má có biết là lúc nào con cũng thương và nhớ má hết má ơi, có nhiều hôm con nhớ má con nhìn hình má mà và con càng lại khóc nhiều hơn. Nhà mình chỉ có mình con là con gái nên được má cưng chiều nên thành ra con thấy mình thật hư, lúc còn con gái má hay dạy con điều hay lẽ phải nhưng má dạy gì con con cũng không tập trung và để ý, má ơi đến khi về làm dâu nhà người con mới hiểu ra những gì mà má dạy con năm xưa chưa bao giờ là thừa thải hết má ah, phận dâu con con phải làm tròn, có chồng rồi nên con phải theo chồng. Con cứ nghĩ cố gắng làm lo cho má đủ đầy thì má sẽ sống khỏe hơn nhưng tiền không hẳn đã là quan trọng đối với má, con cứ nghĩ cho má tiền cho má cuộc sống no ấm thì má sẽ có sức và khỏe mạnh hơn, nhưng con đã sai rồi má ơi, má già không chỉ vì sự tàn phá của thời gian mà nguyên nhân chính một phần cũng vì thườnng nhớ, trong ngóng và chờ tin con, đối với má con vẫn còn thơ dại.
Vì cuộc sống vì mưu sinh nên con đành phải sống xa má, con cũng đau lòng lắm má ah.
Thời buổi công nghệ hiện đại gọi điện thoại về là con được thấy má, con nghĩ như thế cũng là cách hay để hay má con mình có thể nhìn thấy nhau để cho má và con có thể an tâm hơn về nhau, nhưng đôi khi vì cuộc sống mưu sinh vì công việc nên không phải lúc nào con cũng gọi được về cho má, con hứa là mỗi tối chủ nhật là con sẽ gọi về cho má, có khi thì con đúng hẹn có khi thì con quên cả ngày và tháng, điện về nghe mấy đứa cháu con anh hai nói: “ Út hứa điện về cho nội út nhớ đúng hẹn nhe út vì chủ nhật nào nội cũng trong út lắm, có hôm mới đến thứ ba mà nội lại bắt đầu trong út rồi đó, trông sau cho nhanh nhanh để đến chủ nhật là con Hà nó gọi về, có hôm thì nội hỏi tụi con hoài ah, có khi thì giờ mấy giờ rồi sao út tụi bây chưa gọi về nữa, hay là nó đi làm thêm hay là tăng ca chưa về”, má ơi con thật là có lỗi đã để má phải trong ngóng và chờ con như vậy, con nghe nói lại mà lòng con đau lắm, má ơi con thật là vô tâm, con thương và yêu má nhiều lắm.

Hôm vừa rồi con nghe tin má đi lại bị vấp ngã, tuy không nghiêm trọng nhưng vì  má lớn tuổi mà chân má lại bị đau khớp, và thế là má đi lại không được bình thường như trước nữa, bác sĩ không cho má đi lại ít nhất một tháng, con nghe má bị như vậy con lo lắm và con đau lắm, con lo sợ đủ hết má ah, con biết sức khỏe má lại không có mà má lại ăn uống không được như xưa, nghe tin má vậy con muốn về ngay bên má để chăm lo xoa bóp chân cho má từng miếng ăn đến giấc ngủ,  nhưng má ơi con thật có lỗi , con giờ là dâu là con của nhà người nên không phải muốn làm gì cũng được hết mà ah và má cũng đã từng dạy con như thế. Mỗi lần có bạn bè ai hỏi về gia đình mình và muốn xem hình má, xem xong tuy họ nói đùa nhưng những câu nói đó làm con sợ lắm má ah, vì má già rồi, ai nhìn vào cũng nghĩ má là mà của con cả, con sợ lắm má ơi, con sợ cái tuổi già sẽ cướp má của con đi lúc nào mà con không biết, con sợ lắm con lo lắm, má ơi nên má hãy sống thật khỏe mạnh để mãi bên con nhe má, anh em tụi con ai cũng yêu má hết! Tuy con chưa bao giờ nói ra tình cảm mà con dành cho má, má mà nhất của con, tình yêu má dành cho chúng con cũng vô bờ bến, không có tình cảm nào mà có thể so sánh được với tình cảm thiêng liêng của người mẹ dành cho con cái.

Má ơi tết năm nay con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để tết năm nay con có thể về Việt Nam ăn tết với má nhe, đêm đêm con vẫn luôn cầu nguyện ông trời luôn cho má nhiều sức khỏe để má có thể ở mãi bên con má nhe, con về để được má nấu cho con ăn những món mà con thích má, má của con hãy thật khỏe mạnh để ngày con về má con mình đi du lịch cùng nhau như má mong má ha. Con vẫn mãi là đứa con bé bóng ngày nào của má, nên má hãy luôn sống khỏe mạnh để dạy dỗ con nhe má, mà má ah! con vẫn còn nợ má những đứa cháu ngoại nên má hãy sống thật tốt thật khỏe mạnh để giúp con nuôi dạy cháu ngoại nhe má kính yêu của con. Má mãi là chổ vựa vững chắc con má nhe! Cám ơn má đã đến bên đời con, cho con cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến, cho con niềm tin yêu vào cuộc sống và đã cho con hiểu được giá trị của cuộc đời. Má ơi! Con yêu má lắm!